TÔI LÀ TẤT CẢ - chương 3 - "BLUE MOON"
Lúc Nhật Quang tỉnh dậy trời đã tắt nắng. Ánh sáng nhẹ nhàng rót vào gian phòng tối đen như mực tạo thành những vệt sáng tối. Nó nhìn ra cửa sổ. Một đóa hoa đang bung nở rực rỡ trên bầu trời đêm, tỏa ánh sáng xanh biếc lộng lẫy. Nó cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi hình ảnh đẹp đẽ đến mụ mị cả người này. Chợt một bóng đen vút qua trước mặt nó, nó giật bắn mình, run rẩy. Chỉ là con vật gì đấy bay qua khung cửa sổ in bóng lên gian phòng nhưng vẫn khiến nó há hốc mồm kinh hãi, thu chân lại, kéo tấm rèm che kín người. Lúc trưa có một người phụ nữ mang cơm đến cho nó, nó không ăn, tìm cách chạy ra ngoài thì bị một đám người túm lại. Nó phản kháng dữ dội, thương cẳng chân hạ cẳng tay, cào cấu, cắn xé tùm lum. Có lẽ vì thế, nên tới giờ chẳng ai dám quay lại đem thức ăn cho nó. Bụng nó đang sôi sùng sục, nghĩ tới bữa ăn lúc trưa được mang đến.. nó không khỏi chạnh lòng. Nhưng thà chết chứ không chịu nhục, nó thề sẽ không bao giờ ăn bất kì thứ gì từ lũ bắt cóc này. Rồi nó nghe nhiều tiếng bước chân vang bên ngoài, càng lúc càng gần chỗ nó. Nó càng túm chặt lấy miếng rèm bao quanh người mình hơn nữa. Cửa đột nhiên bung mở.