Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

TÔI LÀ TẤT CẢ - CHƯƠNG 1

Đứng chờ ở Hồ con rùa đã 2 tiếng đồng hồ, máu Nhật Quang đã chảy ngược hết lên não rồi hay sao ấy, mặt nó đỏ phừng phừng. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nó giận dỗi gọi thêm một lần nữa. Chuông đổ một hồi rồi tắt hẳn. Chả ai bắt máy cả.  Bình thường nó chẳng bao giờ chửi thề, nhưng hôm nay chắc bực bội quá nên nó thở dài đánh thược, miệng lảm nhảm : "Ah, fuck you. Go to hell". Có lẽ do nó nói to quá nên mấy đứa sinh viên  đang ngồi  ăn bánh tráng tám chuyện trời đất gì đó ngừng hẳn quay sang nhìn nó chằm chằm. Nãy giờ nó thu hút sự chú ý nhiều quá vì cứ đi qua đi lại, gọi điện thoại liên tục, mặt mày thì cau có. À mà cũng chớ có hiểu lầm. Nhật Quang nó là con gái chánh hiệu một trăm phần trăm đó nhá. Ba má nó hú họa đặt cho nó cái tên nam nhi vậy chỉ mong lần sau rặn ra được thằng cu tí thôi. Ai dè má nó làm một hơi thêm ba con vịt trời nữa. Có khổ không chứ. Nó lại móc điện thoại ra gọi thêm "lần cuối" rồi lại lầm bầm chửi rủa vì bên kia vẫn bặt vô âm tín. Nãy giờ nó đã quá tốt bụng vì nó cứ nói là gọi lần cuối nhưng đây là cái lần cuối thứ mấy chục rồi á. Bực quá nó nhét điện thoại vô túi, phóng xe về nhà. Thế là đi tong buổi chiều của nó. Đây không phải là lần đầu tiên tên mắm thối kia cho nó leo cây, nhưng hai tiếng thì quá lắm, trong khi nó là đứa ghét phải đợi chờ. 


Nó đi xe được nửa đường thì điện thoại reo. Nhật Quang tấp xe vào lề đường, nhìn màn hình điện thoại thấy tên Dạ Thu, nó cau mày rồi... nhét điện thoại vào túi chạy tiếp. Điên thoại cứ rung mãi trong túi nó, nhưng nó lơ tất. "Ai biểu..." Nó nghĩ thầm. Về đến nhà, nó để hẳn luôn chế độ độ yên lặng, quẳng điên thoại vào một góc rồi... lăn ra ngủ. Cho tên kia biết cảm giác thế nào là gọi-nhưng-không-ai-thèm-bắt-máy.

Lúc nó thức dậy là đã gần sáu giờ chiều. Phòng hơi tối nên nó nhìn thấy ngay màn hình điện thoại đang sáng đèn. Có người gọi đến. Vẫn là Dạ Thu. Nó nhếch mép cười khẩy một cái rồi cũng chịu bắt máy. Chưa gì đã nghe đầu dây kia bù lu bù loa cả lên
-Tui xin lỗi mà, bà chắc giận tui lắm hả? Xin lỗi tui... ngủ quên (lí do gì thế kia chứ, chấp nhận được không). Điện thoại lại để chế độ rung nên không biết bà điện, lúc thấy mấy cuộc gọi nhỡ của bà tui mới tá hỏa cả ra mà chẳng biết làm sao. Chắc bà tức tui lắm hả?...
-Chứ còn gì nữa?- Nó thẳng tay đàn áp không thương tiếc.
Sau đó là một tràng xin lỗi, hối hận, không dám tái phạm gì đó hỗn loạn cả lên làm nó chả còn giận nổi. Nhưng cũng không để mọi chuyện trôi qua êm đẹp được, không thì ngựa lại quen đường cũ. Nó nói giọng hờn mát:
-Hôm nay tui vẫn còn giận, không muốn nói chuyện với ông. Mai rồi tính tiếp. 
Nói xong nó tắt nguồn điện thoại hẳn luôn vì biết thế nào tên kia cũng gọi lại khóc lóc kể lể, định bụng mai sẽ để Dạ Thu có cớ làm hòa. Chỉ tiếc một điều là nó không ngờ ngày mai nó không còn gặp được Dạ Thu nữa để mà tha lỗi cho tên đó.

Dạ Thu và nó vốn là một cặp trời sinh, chơi chung với nhau từ hồi tiểu học. Dạ Thu là con trai mà tính tình thì bẽn lẽn, yếu đuối như con gái. Cái tên ba má đặt cho cũng rất chi là nữ tính. Nó thì ngược lại, là con gái nhưng tính tình cứng rắn, mạnh mẽ như con trai nên hai đứa cứ làm tấu hài cho bọn cùng lớp xem hoài. Cũng tại cái thói hay châm chọc của cô chú nó nên nó mới thành ra như vậy. Ba nó là con trai út nhưng lại không có con trai nói dõi hương hỏa cho tổ tông, nên cứ bị họ hàng dè bỉu suốt. Cô chú nó bảo ba nó không xứng thừa hưởng cái nhà thờ ông bà để lại. Ba má nó chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt ráng sinh thêm con nhưng bốn đứa mà vẫn chẳng sanh được thằng cu tí nào. Làm nó với mấy đứa em gái càng bị chòng ghẹo tợn. Nó ghét lắm, càng ghét càng thể hiện ra mặt cho họ hàng nhà nó thấy là nó chẳng thua gì mấy đứa con trai cô cậu. Nó học hành chăm chỉ, làm thủ lĩnh sinh viên, văn võ song toàn. Bộ lý lịch trích ngang của nó không khỏi khiến cho người khác nể phục. Nhưng chắc cũng có lẽ vì thế mà dù nó có xinh xắn cỡ nào thì mấy tên học cùng trường cũng chẳng đứa nào dám thích nó, vì trông nó có phần... ngầu quá. Nó cũng chả để tâm bọn con trai đó nghĩ nó thế nào. Nó nói bâng quơ với Dạ Thu: "Cùng lắm không lấy được chồng thì tui qua nhà ông kêu ba má ông gả ông cho tui" làm anh chàng tái cả mặt còn nó thì cười ha hả khoái chí.

Hôm đó nó có lớp học tiếng Anh nên sáu giờ rưỡi nó đã rời khỏi nhà. Ba má nó đi giỗ nội vẫn chưa về. Lẽ ra nó cũng phải đi nhưng nó ghét bị chọc ghẹo nên mới ở nhà ngủ khỏe. Hôm nay lớp học tiếng Anh của nó có học sinh mới, nhìn rất chi là... lạ. Cô học viên mới này nhìn hơi quá tuổi so với cái lớp của nó. Đa phần học sinh trong lớp của Nhật Quang đều tầm mười mấy hai mươi nhưng cô này non cũng xấp xỉ ba mươi rồi. Nó vừa vào lớp đã bị cô này nhìn chằm chằm. Ừ thì nó đúng là nhìn không có giống mấy đứa con gái bình thường cho lắm nhưng cũng không phải là đứa quái lạ nên ánh nhìn của cô này làm nó thấy gai cả sống lưng. Nó nghe nhỏ ngồi kế bảo tên cô ta là La Đian. Nó tự hỏi tên gì mà lạ quá. Nó quay qua hỏi thầm nhỏ bạn: "Cô ấy là người dân tộc à? Lớp học đã nửa khóa rồi mà vẫn có người mới vào." Nhỏ bạn nó lắc đầu bảo không biết. La Đian đeo hai cái khuyên tai rất to, màu bạc làm cho hai dái tai trễ xuống một cách kì quặc. Nước da của cô ấy màu đồng đất, nhưng hơi tai tái, trông như bị thiếu máu. Tóc La Đian đen nhánh, xoăn tít lên, búi tròn lại và được cố định bằng một cây trâm gỗ màu nâu rất đậm. Suốt buổi học, thỉnh thoảng nó vẫn len lén nhìn nhưng lúc nào bị La Đian cũng bắt bài, chăm chú nhìn lại khiến nó bối rối. Tan học, vì là lớp trưởng, nó phải sắp xếp lại tài liệu để chốc nữa đi photo nên vẫn còn nán lại trong lớp. La Đian cũng do dự ngồi lại bàn và vẫn chưa đi như nó. Cảm giác chỉ có hai người làm nó bất thình lình cảm thấy sợ sệt. Có lẽ vì La Đian có chút gì đó hơi khác lạ so với người bình thường. Một chốc thì cô ấy cũng đi. Nó nhìn thoáng trên bàn thì thấy cô ấy để quên vật gì đó - một miếng gỗ khắc kì lạ. Nó cầm vội đuổi theo thì... chẳng thấy người đâu cả. Chả biết cô ấy bốc hơi đi đằng nào. Nó nhìn miếng khắc gỗ đang cầm trên tay, những nét khắc rất tinh xảo hai hình tròn lồng vào nhau, bên trong là hình một con mắt gỗ đen láy đang nhìn nó chằm chằm. Nó chợt giật mình, hình như con ngươi của con mắt ấy vừa mới chuyển động. Nó chớp mắt nhìn kĩ lại thì không thấy gì cả, vẫn là một con mắt gỗ. Chắc nó học nhiều quá nên hoa mắt.

Lúc nó về đến nhà thì ba má và mấy đứa em nó cũng đã về nhà rồi. Nhật Quang quây quần bên gia đình như mọi khi, đến mười giờ thì lẳng lặn đi lên phòng. Hôm nay nó cần ngủ sớm, mai nó thi Luật kinh doanh. 

Đồng hồ gõ mười hai giờ đêm, Nhật Quang vẫn đang say ngủ. Miếng gỗ khắc nó để trên bàn học đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu xanh lục mờ ảo, con ngươi đen láy chuyển động qua lại. Đôi mắt chớp một cái. Miếng gỗ rung lên chạm vào mặt bàn cành cạch. Ánh sáng ngày càng càng chiếu với cường độ mạnh hơn. Tiếng phụ nữ rù rì như ểm bùa vang lên trong đêm tối. Âm thanh ngày một lớn làm ba má Nhật Quang thức giấc. 
-Không biết con bé làm cái gì mà giờ này chưa ngủ. Ba Nhật Quang thắc mắc.
Ba má nó lò dò chạy qua phòng nó. Có một điều kì lạ là tiếng động rõ ràng là thế nhưng Nhật Quang vẫn cứ say ngủ không hề tỉnh giấc. Ba nó mở cửa phòng thì phát hiện cửa đã bị khóa, ba nó gõ cửa nhưng không thấy động tĩnh gì. Ánh sáng xanh lọt qua khe cửa ngày một sáng hơn cùng giọng nói rù rì khiến ba má nó đột nhiên cảm thấy bất an. Ba nó cố vặn nắm đấm cửa nhưng cửa vẫn trơ ra đó. Đột nhiên cánh cửa bật mở. Ánh sáng và âm thanh tắt hẳn. Không gian về đêm yên tĩnh trở lại. Nhưng trên giường, Nhật Quang... không còn ở đó nữa. Toàn bộ đồ đạc liên quan đến nó đều biến mất. Ba má nó trở về phòng ngủ trở lại ngay, quên mất họ đã từng có đứa con gái tên là Nhật Quang. Sẽ không còn một Nhật Quang rắn rỏi tài hoa vừa tròn hai mươi tuổi. Sẽ hiển cũng sẽ không còn một Nhật Quang là con của ba má nó, là bạn của tên Dạ Thu nhát cấy nữa. Ở đâu đó Nhật Quang vẫn đang say ngủ, không hề biết rằng tên nó vừa bị xóa xổ trên thế giới này

--------------------------------------
Xin lỗi mọi người vì hết chap rùi mà nam chính vẫn chưa xuất hiện. Chap sau hắn sẽ xuất hiện thoi. keke

2 nhận xét:

  1. nè, cm 1 cái cho mừng nè. :)) dự đoán, nhân vật nam chính sẽ là bác da đen trong film thượng đế cũng phải cười :))

    Trả lờiXóa
  2. hay quá, sao chị không kiu lấy Voldemort trong Harry Potter làm nam chính luôn cho rồi?
    Hay chương sau em biến bạn nữ chính của em thành nữ tì Isora?
    À mà khúc đầu lấy cảm hứng từ chiện có thực, và đứa ngủ quên là em TT.TT

    Trả lờiXóa