Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

TÔI LÀ TẤT CẢ - chương 3 - "BLUE MOON"

TÔI LÀ TẤT CẢ - chương 3 - "BLUE MOON"


Lúc Nhật Quang tỉnh dậy trời đã tắt nắng. Ánh sáng nhẹ nhàng rót vào gian phòng tối đen như mực tạo thành những vệt sáng tối. Nó nhìn ra cửa sổ. Một đóa hoa đang bung nở rực rỡ trên bầu trời đêm, tỏa ánh sáng xanh biếc lộng lẫy. Nó cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi hình ảnh đẹp đẽ đến mụ mị cả người này. Chợt một bóng đen vút qua trước mặt nó, nó giật bắn mình, run rẩy. Chỉ là con vật gì đấy bay qua khung cửa sổ in bóng lên gian phòng nhưng vẫn khiến nó há hốc mồm kinh hãi, thu chân lại, kéo tấm rèm che kín người. Lúc trưa có một người phụ nữ mang cơm đến cho nó, nó không ăn, tìm cách chạy ra ngoài thì bị một đám người túm lại. Nó phản kháng dữ dội, thương cẳng chân hạ cẳng tay, cào cấu, cắn xé tùm lum. Có lẽ vì thế, nên tới giờ chẳng ai dám quay lại đem thức ăn cho nó. Bụng nó đang sôi sùng sục, nghĩ tới bữa ăn lúc trưa được mang đến.. nó không khỏi chạnh lòng. Nhưng thà chết chứ không chịu nhục, nó thề sẽ không bao giờ ăn bất kì thứ gì từ lũ bắt cóc này. Rồi nó nghe nhiều tiếng bước chân vang bên ngoài, càng lúc càng gần chỗ nó. Nó càng túm chặt lấy miếng rèm bao quanh người mình hơn nữa. Cửa đột nhiên bung mở.




- Thắp đèn lên.


Nó nhận ra cung giọng trầm đầy uy nghiêm của Liam. Hắn lướt mắt quan sát cả căn phòng rồi cau mày nhìn nó. Nó ngẫm nghĩ cay cú: "Ừ thì cứ nhìn đi, là tôi phá đó, làm gì được tôi".


- Đưa cô ta đi tắm rửa sạch sẽ.


Cả đám người liếc mắt nhìn nhau đầy hàm ý. Chắc còn nhớ vụ nó nổi điên hồi trưa. "Cứ nhào vô đi, chị mày cho cả lũ bọn bay nếm mùi". Nó nghĩ thầm. Nói cứng là thế nhưng nó chả giãy dụa được bao lâu. Đói và mệt làm nó mất hết sức phản kháng. Mấy người phụ nữ lôi nó đến một một gian phòng khác, rộng như cả cái bể bơi. Họ đè nó ra cởi quần áo, còn hắn thì cứ đứng đó,... im lặng quan sát. Quần áo bên ngoài của nó đã bị cởi gần hết rồi mà hắn thì chẳng có lấy một dấu hiệu quay mặt đi hay di chuyển ra ngoài. Nếu không làm gì đó, chả chóng thì chầy nó sẽ bị... nhìn thấy hết. Để bảo vệ danh dự con gái gìn giữ hai chục năm trời, nó thu hết sức bình sinh vùng dậy, túm lấy chiếc giày vừa mới bị cởi ra ném thẳng vào tên dê xồm, gào thét:


- Đồ khiếm nhã, cút ra ngoài cho tôi.


Hắn cẳng buồn nhúc nhích, vì nó ném... hụt cả thước. Hắn nhìn nó cười cười, mặt đểu hết sức.


- Tôi ra ngoài đây, dù sao cô cũng chẳng có gì hay ho để mà nhìn.


Nó tức đến hộc máu, giận rung cả người. Đám người kia kì cọ cho nó kĩ lắm. Ban đầu nó phản khán dội, nhưng rồi biết mình giãy dụa chỉ tổ phí sức, hơn nữa cũng thích... được tắm nên nó yên phận. Tắm xong, bọn họ trùm lên người nó bộ váy màu nuy dài với những đường cắt xẻ táo bạo. Khoe trần cả lưng, còn cổ áo thì xẻ sâu đến độ khiến nó nóng mặt.  Ba má Nhật Quang mong con trai nên hồi nhỏ cứ cho nó ăn vận rất nam tính nên lớn lên nó trất trung thành với mốt quần jean áo thun. Thỉnh thoảng nó củng cố làm điệu một chút nhưng vẫn thấy mặc váy rất ư là vướng víu. Bởi vậy, khi không phải khoác lên người bộ trang phục nữ tính thế này, nó cảm thấy hoàn toàn không thoải mái. Nhưng... không mặc cái này thì mặc cái gì. Nó liếc nhìn đống quần áo nhăn nhúm của mình bị rơi xuống nước ướt nhem. Bụng nó lại kêu ùng ục, mấy cô "phục vụ tắm" nhìn nó len lén cười. Nó được dẫn độ dọc theo một hành lang thẳng tắp,hai bờ tường trang trí bằng hàng trăm bức tranh thủy tinh màu. Những bức ảnh được phát họa khéo léo và tinh tế đến ngạc nhiên. Toàn bộ kiến trúc ở đây gợi cho nó hình ảnh sống động về những bài giảng về văn hóa phục hưng trong giờ lịch sử. Nó nghĩ có thể là nó bị trôi đâu đó về quá khứ, kiểu như lỗ hổng thời gian hay chuyển kiếp gì đó, trong tiểu thuyết vẫn hay viết thế. Nhưng rồi nó lắc đầu chán nản. Những thứ ở đây - mặt trăng xanh, đảo nổi giữa không trung, động vật quái dị...- bất thường quá mức để được liệt vào một phần của văn hóa nhân loại. Nhật Quang phát hiện trong đám người hộ tống nó, có một cô bé nom chừng mười lăm mười sáu gì đó cứ lén lút nhìn nó bằng ánh mắt tò mò nhưng hễ bắt gặp ánh mắt của nó là lại len lén quay đi. Đôi mắt cô bé không dấu được nổi sợ hãi. Hừ, nó có phải là quái vật hay phù thủy gì đâu mà lại khiến cô bé rung rẩy đến vậy chứ. Nó phát hiện ngoại trừ Liam có tóc màu tím ra, ở đây tóc ai cũng đen cả. Giống nó. Cuối cùng đoàn người dừng lại trước một cánh cửa đá lớn. Cánh cửa mà nó tưởng chừng như nặng hàng tấn không gì lay chuyển nổi lại tự động mở ra trước đôi mặt sững sờ của nó. Liam đang ngồi chễm chệ ở vị trí chủ tọa. Cả một bàn tiệc được bày sẵn thức ăn nóng hổi và thơm phức. Nó đang đói nên mùi thơm thức ăn cứ cọ cọ vào mũi làm nó chẳng suy nghĩ thêm được gì cả. Người ta dắt nó đi dọc theo cái bàn dài, đến gần chỗ Liam. Hắn tia mắt từ trên xuống dưới, quan sát nó một cách tỉ mỉ làm nó đột nhiên thấy... ngượng. 


- Lẽ ra tóc dài sẽ hợp hơn- Hắn nhận xét- Ngực cũng chả hấp dẫn, vẫn còn thiếu một chút.


Mắt hắn chợt dừng lại trên... ngực nó, công khai xăm xoi. Ý nghĩ căm thù bộc phát trong đầu nó: "Ôi trời, đi chết đi". Nó rất thèm tống cho tên ba lăm  này một cước chới với vệ tinh. Nỗi thù hằn của nó với Liam chồng chất cả ngày hôm nay đã bốc lên ngùn ngụt tới trời. Nó với tay che lấy ngực, khó chịu nhìn hắn, đổi đề tài


- Cho tôi về nhà.


-Từ bây giờ đây là nhà của cô. Cô cũng nên từ từ học hỏi cách sống ở đây đi - Hắn không nhìn cô, trả lời như đấy là điều hiển nhiên


-Rốt cuộc thì anh là cái thá gì mà có quyền đưa tôi đến đây chứ. Tôi cũng chả phải thuộc quyền sở hữu của anh nên anh không có quyền gì mà giam lỏng tôi ở đây cả. Có thể chỗ anh khác chỗ tôi nhưng ít ra anh cũng phải có chút hiểu biết về nhân quyền chớ. Đồ thiển cận.


- Cô. Thuộc quyền sở hữu của tôi. Hiểu chưa?


Mắt hắn chợt long lên sòng sọc, giọng nói đe dọa làm nó có chút e dè nhưng vẫn nói cứng.


- Tôi chả thuộc về ai cả. Tôi là của tôi. Tôi là tất cả. Hiểu chưa.


- Cô ngồi xuống ngoan ngoãn ăn đi. 


Hắn lơ nhanh quá không thèm khẩu chiến với nó nữa nên càng làm nó thêm phần nóng giận. Nó hậm hực ngồi xuống bụng tự nhủ dại gì mà không ngồi, mỏi chân mà. Nhưng nhất quyết nó không thèm ăn một hạt thức ăn nào cả, thà chịu chết chứ không chịu nhục. Nói vậy thôi chớ nguyên nhân sâu xa nó không thèm động đũa không phải là tại lòng quyết tâm cứng rắn của nó. Nhìn đồ ăn thì ngon mắt thật nhưng nghĩ đến đám động thực vật kì dị ở đây, nó không khỏi đâm ra nghi ngờ mức độ an toàn của chúng. Nhật Quang nhìn bàn thức ăn ngon lành mời gọi mà không nén đước tiếng thở dài. Kẻ thù của nó lúc ấy cũng thật là, chả buồn ép nó ăn lấy một tiếng, ung dung ăn một mình ngon lành. Bụng đang đói mà phải ngồi đó ngó miệng, nó thấy nước bọt chảy ầm ầm trong cổ họng. Cứ thế, nó nhìn kẻ thù ăn mà cấm khẩu, không nói được lời nào, cho đến lúc hắn buông đũa, lớn tiếng ra lệnh: "Đưa cô ta về phòng" thì nó mới ngộ ra hôm nay nó hoàn toàn bị bỏ đói.


Dù đói mấy nó cũng cố làm mặt chảnh, ra vẻ ta đây cóc cần, quay mặt đi tỉnh bơ, nhưng bụng dạ nó đang tự trách sao lúc nãy không ăn cho rồi để bây giờ đói nhăn răng. Lếch bộ cả dãy hành lang dài về tới phòng, nó chẳng còn lấy tí hơi sức. Trong thời gian nó đi, căn phòng đã được dọn sạch sẽ tinh tươm trở lại và mớ ren rúa dây nhợ lòng thòng cũng đã được dỡ bỏ. Nó lao người lên giường, nghĩ ngủ sẽ quên được cơn đói. Nhưng nó không ngờ rằng là đói quá không ngủ được mới đúng vì cái bụng nó cứ làm ồn. Cứ thế nó lăn qua lộn lại trên giường. Đột nhiên cửa phòng hé mở, ai đó đẩy vào một dĩa đầy bánh thơm lừng. Trong phút chốc, mọi tôn nghiêm và danh dự bị nó quẳng sang một góc, nó lao mình ra cửa, chộp vội cái bánh ngấu nghiến điên cuồng. Nó vừa ăn xong đến cái thứ hai thì cửa phòng lại bật mở. Kẻ thù đang hiên ngang đứng trước mặt nhìn nó lấm lem, nhếch mép cười mai mỉa. Thôi rồi, lần này nó là kẻ thua cuộc, mọi thứ coi như xong, hình ảnh Nhật Quang đầy kiêu hãnh đến đây là chấm hết. Vậy thì... cứ ăn tiếp, đằng nào cũng lỡ, để ý làm gì. Hắn cũng chả buồn chòng ghẹo nó nữa, yên lặng quan sát nó cho đến khi nó làm thịt hết cả dĩa bánh.


Bây giờ đây nó đang ngồi đối diện với kẻ thù không đội trời chung - La Liam. Nó không cố ý nhưng cái áo rộng rinh của hắn cứ trễ xuống làm nó mục kích toàn diện nửa thân trên. Nếu ăn mặc sexy như thế thì thà chả mặc còn hơn. Vậy cho nó... dễ quan sát. Dù gì tên này cũng có bo-đì đẹp, chẳng thua gì mấy anh diễn viên Hàn Quốc. Liam bắt gặp nó đang ngây cả người ra ngắm mình thì lên tiếng chòng ghẹo.


- Cường tráng quá hả?


Nó chả thèm chối. Vì dù gì cũng bị bắt quả tang.


- Cường tráng cái gì, đồ "tự sướng". Còn thua cả Dennis O.


Hắn nhíu mày ra vẻ ghen tị


- Dennis O là ai?


Nó chỉ nhún vai, chả cần trả lời. Giờ phải trở lại vấn đề chính, không lan man ngắm trai, nói chuyện ngoài lề nữa


- Tôi nhắc lại một lần nữa, TRẢ TÔI VỀ NHÀ.


Hắn cũng chả vừa. 


- TÔI CŨNG NHẮC LẠI MỘT LẦN NỮA, BÂY GIỜ ĐÂY LÀ NHÀ CÔ. 


Sao mỗi lần nó nhắc lại vấn đề này thì tên Liam lại ra vẻ thiếu muối thế không biết. Nó phân bua, mong rằng ít ra anh ta hiểu ra điều cơ bản rằng nó vốn không thuộc về chốn này.


- Anh có biết định nghĩa thế nào là nhà không hả? Với tôi, nhà là nơi có người thân của tôi, có bạn bè tôi, có tuổi thơ của tôi; là nơi tôi mang lại cho tôi hạnh phúc và sự thoải mái. Chỗ này không phải là nhà, tất cả những con người xa lạ này, cảm giác bức bối, khó chịu này này, nó chẳng khác gì cái nhà tù cả.


Liam im lặng hồi lâu, hình như đang suy nghĩ lung lắm


- Nếu cô muốn người thân thì tôi sẽ làm người thân của cô, đằng nào thì cô cũng sắp phải gả cho tôi. Nếu cô muốn bạn bè thì tôi sẽ kiếm cho cô. Nếu cô muốn cảm giác quen thuộc thì cứ đi học và tìm hiểu về thế giới này, tự ắt sẽ quen. Nếu cô muốn hạnh phúc thì... cô buộc phải ở lại nơi đây, vì đây là nơi duy nhất có thể mang lại cho vô hạnh phúc.


Nó nghe mà lỗ tai cứ ù ù cạc cạc. Chắc chắn nó không có nghe nhầm nhưng thế này thì vô lí quá. Gả cho hắn ư? Còn lâu!


- Ai nói là sẽ gả cho anh, anh bị điên à.


Trái với suy nghĩ của nó, Liam tỏ ra rất bình tĩnh.


- Tôi không muốn giải thích nhiều, rồi từ từ cô sẽ hiểu. Thời gian sẽ giải thích hết những thắc mắc của cô. Nếu cô sợ gia đình lo lắng cho cô thì đừng để ý làm gì, họ thậm chí còn không biết đã từng có đứa con gái là cô để mà nhớ. Kể từ khi cô đến đây, cô của Trái Đất đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ, kể cả kí ức và kỉ niệm của những người cô thân yêu về cô và giờ đây cô là một phần của nơi này. Ít ra tôi hi vọng cô có thể ghi nhớ điều đó. Giờ thì cô ngủ đi, sáng mai lớp học sẽ bắt đầu rất sớm. Thầy Luvich rất đáng sợ, nếu cô không muốn gây sự chú ý thì tốt nhất không nên đi học muộn.


Nói rồi Liam xoa đầu nó rồi ra khỏi phòng, để lại nó trăn trở trong muôn vàn câu hỏi không lời đáp. Đêm đó Nhật Quang lại không ngủ được, nỗi nhớ nhà quay quắt trong nó. Ánh sáng xanh từ bông hoa trên bầu trời về đêm càng thêm rực rỡ. Còn lòng nó thì thêm rối bời. Những câu hỏi liên tục lướt qua tâm trí nó. "Ba má sẽ không còn biết nó là ai nữa ư? Dạ Thu sẽ không biết nó là ai nữa ư? Còn mấy đứa em của nó, có nhớ nó không? Không có nó thể nào cũng bị họ hàng ức hiếp...". Cứ thế cả đêm, nước mắt nó thấm ướt gối.

8 nhận xét:

  1. chap hay nhứt trong các chap

    Trả lờiXóa
  2. Tác Giả đang Bận học rồi còn đi làm nữa thì thời gian đâu để viết hả bạn. mà tác giả cũng sắp đi du học mất rồi chắc truyện còn "treo" dài dài

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Viet thanh cuon tieu~ thuyet co le~ hay hon. chiu kho cho` di :)). thich nguoi ta ma` im lang con de~ nac danh nua~ chu hahaha

      Xóa
  3. Hix! Bận quá đó mà... TT.TT Tháng 8 sắp đến ròi... Sắp tung bay... Chỉ sợ cái không có tiền đi thoi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Co quyet tam thi chuyen gi ma cha lam dc :D co' len

      Xóa