Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

TÔI LÀ TẤT CẢ - CHƯƠNG 2 - Cú sốc

Nhật Quang đã muốn dậy rồi, nhưng nó dây dưa nhắm mắt chút nữa vì lâu lắm nó mới có một giấc ngủ ngon như vậy. Nó lăn qua lăn lại trên giường, thật rộng rãi và dễ chịu... Rộng rãi... á? Nó nhận ra có cái gì đó không đúng cho lắm. Giường của nó là giường dành cho một người, lăn lộn như kiểu nó đang làm bây giờ không đụng tường thì cũng lọt đất... Nhưng nó đang rất chi là thoải mái duỗi thẳng tay chân. À, ra nó vẫn còn mơ ngủ, vậy mà nó tưởng mình đã dậy rồi chứ. Nghĩ thế nó nhoẻn miệng cười với chính mình. Ánh sáng ban ngày cứ chọc chọc vào mắt nó làm nó khó chịu. Nó phải ngủ tí nữa, hôm nay nó có làm gì đâu mà dậy sớm. Ôi không! Hôm nay nó thi Luật kinh doanh. Nó hoảng hốt bật dậy rồi còn hoảng hốt hơn nữa khi hình ảnh một gã con trai ăn mặc dị hợm đập ngay vào mắc nó, còn nó thì đang ở trong một căn phòng lạ hoắc với đủ thứ ren rúa hoa hòe hường hường đỏ đỏ mà nó chẳng ưa chút nào. Chắc nó học nhìêu quá hóa tẩu hỏa rồi. Nó tự dưng muốn khóc quá.





Tên con trai ngồi trước mặc một... miếng vải trắng, phía dưới eo còn quấn miếng vải da màu nâu rằn ri đính đầy hạt kim loại. Đại khái nó chỉ có thể hình dung ra thế vì đương sự đang ngồi nên nhìn không rõ lắm. "Miếng vải trắng" vắt qua nửa vai hắn, nửa vai còn lại khoe trần, trông rất chi là... cơ bắp. Tóc hắn có màu tím sẫm, trông không giống như màu nhuộm cho lắm vì nếu nhuộm thì thật là... khéo quá. Màu tóc tuyệt đối hợp với đôi mắt hắn đen lay láy đang nhìn nó xăm xoi. "Đẹp trai...". Nó nói thầm với mình. Nhật Quang nói nhỏ lắm nhưng có vẻ tên kia  nghe thấy hay sao mà đột nhiên mỉm cười đểu đểu. Nó cứ thắc mắc nãy giờ, không biết đã gặp đôi mắt này ở đâu. Quen quá. Hình ảnh đôi mắt gỗ chợt vụt qua tâm trí nó. Thật là... y hệt, làm nó à một tiếng rõ to. Tên kia nhíu mày nhìn nó ra chiều khó hiểu. Nó đâm ra bực bội, tự nhiên đột ngột xuất hiện, người khó hiểu là nó mới đúng chứ hắn có gì khó hiểu mà phải ra vẻ. Nhìn vẻ thù hằn của nó, hắn nhếch nửa môi cười đểu giả lần nữa. Nó càng tức hơn.


- Ba má tôi đâu? Đây là đâu? Còn anh là ai? Sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc cái phòng hường hường đỏ đỏ này là thế quái nào vậy?


Thấy nó trút ra một tràn câu hỏi vậy, hắn cũng chẳng phản ứng gì mấy, chỉ chầm chậm trả lời từng câu hỏi một của nó một cách ung dung.


-Ba má cô thì tất nhiên đang ở nhà ba má cô rồi. Đây là nhà tôi. Tôi là chủ nhà. Cô ở đây là vì có người mang cô đến đây. Còn cái phòng này là phòng tôi - Rồi như thấy mình bị hố câu gì hắn lập tức hắn giọng đính chính lại - Đây là một căn phòng trong nhà tôi. Dĩ nhiên là phòng dành cho khách... nữ.


Hắn trả lời đầy đủ tất cả các câu hỏi của nó nhưng lại chẳng giải quyết được thắc mắc của nó với câu hỏi nào cả. Hắn càng làm nó bất mãn.


-Hôm nay tôi phải đi thi nên anh làm ơn nói rõ ràng nhanh gọn. Rốt-cuộc-tôi-đang-ở-đâu? - Nó cáu bẳn gằn giọng từng chữ một.


Hắn ta chỉ nhìn nó rồi... cười cười. Ố là là, tên này bị điếc à, hay lỗ tai chỉ gắn để trang trí. Nó nói tiếng người mà hắn chẳng hiểu là sao. Sau đó hắn trả lời một câu chẳng ăn nhập gì hết.


- Tôi tên mà La Liam (cái tên làm tôi nhớ đến cô Li Đian kì lạ kia). 


Rồi hắn đến gần Nhật Quang, áp sát vào người nó, lấy tay sờ vào mặt nó và nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến. Lông mi hắn... dài thật. Không biết vì hắn đứng sát nó quá, vì bộ trang phục của hắn... hở hang quá, hay vì hắn đẹp trai quá, tim nó đang đập thình thịch. Nó nhận ra một sự thật: Mình-đang-bị-sàm-sỡ. Lí trí vừa bay đi mất đã quay trở về cùng khổ chủ, Nhật Quang lập tức lui người về sau, không dấu nổi vẻ bối rối.


- Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi ngày mai cô bắt đầu theo học lớp Kiến thức vỡ lòng ở Học viện quốc gia. Tạm thời cô cứ gọi tôi là... Hoàng tử Liam.


Nó đớ người ta, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Chắc là hắn đang nói mớ, hoặc là nó đang mơ, hoặc.... hắn bị điên. Nó không khỏi chép miệng tiếc rẻ.


- Tội quá! Đẹp trai mà bị thần kinh. Anh có người giám hộ không? Tôi muốn nói chuyện một chút. 


Tên đẹp trai nhìn nó khinh khỉnh, ra chiều chẳng quang tâm thái độ khiếm nhã của nó. Rồi đột nhiên, hắn nắm lấy tay nó kéo ra khỏi giường đi về phía khung cửa sổ đang mở. Nó đang định quay sang mắng tên chiết tiệc này vì làm nó đau quá thì cảnh quang trước khiến chân nó xụi lơ. Nó không khỏi thảng thốt.


- Ôi thánh thần ơi. Đây là cái chốn quỉ quái nào thế này.


Nó cố nhớ xem trong trong đống sách vở nó từng đọc, mấy chương trình trên ti vi nó thường xem hay trên mạng internet, nó có vô tình lướt qua hình ảnh nào thế này chưa. Là Anh, Mĩ hay Úc...? Đây là cái chốn khỉ ho cò gáy nào thế. Ngay từ đầu nó đã có câu trả lời rõ ràng, chỉ tại não nó vẫn chưa chấp nhận kịp vì bị quá tải thông tin và hình ảnh. Hiển nhiên, KHÔNG CÓ NƠI NÀO TRÊN TRÁI ĐẤT GIỐNG NHƯ THẾ NÀY CẢ. Những hòn đảo lơ lửng, những hàng cây xanh biếc, và màu xanh đang thống trị xứ sở này. Đúng là nó thích màu xanh thật, nhưng mà... ở đây... xanh quá! Không phải tất cả đều xanh, nhưng nước xanh, cây xanh, những ngôi nhà màu xanh khiến cảm giác mát mẻ ùa vào tâm trí nó. Chỗ này đẹp không tưởng. Nó ngước nhìn những dãy cầu thang bắt ngang trên không trung như những dãy lụa xanh thẫm, nối những dãy nhà cao chót vót hình ống vòm. Nhà cửa ở đây đa phần đều xây cùng một kiểu và nhà nào cũng trang trí bằng một lá cờ xanh in hình đôi mắt - kiểu quốc kì. Một con vật đột nhiên từ đâu bay đến đậu vào ban công chỗ nó đứng. Nó thề là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nó nhìn thấy con vật nào giống thế này. Nó... mập ú, lông tơ trắng nõn nà, và cánh thì... cục quẵn. Nó không khỏi tò mò, với đôi cánh thế này làm thế nào mà con vật này bay được. Nhưng không những con vật này có thể bay mà tốc độ bay còn cực thần tốc. Những kiến thức mà nó tiếp thu từ trước đến giờ đang phản bội nó. Nó quay sang hết nhìn tên kia, rồi lại nhìn con vật kì lạ đó, rồi lại nhìn tên kia... Nó cứ xoay qua xoay lại vì vốn... nó chẳng hiểu gì sất. 


- Con... chim này (nó đại khái gọi thế vì nói cho cùng nó chả biết gọi là con gì TT.TT ) là cái thể loại gì vậy?


Hắn không trả lời nhưng con chim thì đang nhìn nó có vẻ hận thù ghê gớm lắm.


- Ta là linh điểu, không phải chim, đồ hỗn láo.


- Con chim mập ú đó... nó vừa.... trả lời tôi... kìa. Không, là nó... chửi tôi mới đúng. Mà cũng không phải,... chim thì làm sao mà nói được chớ. 


Nó nhận ra mình đang hoảng hốt và nói năng lắp bắp.


- Ta nói rồi ta là linh điểu, không phải chim, đừng có đánh đồng ta với cái giống chim chóc ở Trái Đất các người. Và ta có tên họ đàng hoàng. Tên ta là Thiên Linh Điểu-Nó giương mặt tự đắc-Ngươi chỉ có được cái mặt là giống công chúa Nghyn Hana thôi, phẩm cách một chút cũng không bằng. 


Con chim đang boa hoa bỗng im bặt, Nhật Quang nhận ra là vì La Liam đang nhìn nó với ánh mắt tức giận cảnh cáo. Nó không khỏi tò mò, Nghyn Hana này là người thế nào mà khiến cho La Liam thay đổi sắc mặt nhanh chóng như vậy.


- Nhà ngươi đến đây có việc gì? Liam cũng chịu cất tiếng


Con chim cúi người cung kính trả lời.


- Thưa, bên đảo Nghyn cử người đến đây. Sứ giả bên đó bảo là họ muốn gặp cô gái mà ngài đem về. 


La Liam nghe thế nhíu mày lại, trông có vẻ khó chịu.


- Ta sẽ đến ngay - Nói xong vội quay lưng bước đi nhanh chóng. 


Thấy hắn khi không bỏ đi như vậy nó gọi với theo


- Còn tôi thì thế nào. Rốt cuộc là sao? Tôi...


Hắn cắt ngang lời Nhật Quang


- Tôi đã bảo cô yên lặng nghỉ ngơi ở đây. Ngày mai đi học sẽ có người chỉ bảo rõ ràng cho cô. Còn nữa gọi tôi là Hoàng tử.


Giọng nói uy quyền và ánh mắt lạnh băng của hắn làm nó không khỏi hoảng sợ. Liam đã đi khỏi, nhưng nó vẫn còn đứng trơ ra đó, không cử động nổi. Mọi thứ diễn ra nhanh và bất thường một cách đáng sợ. Những kiến thức quí báu hai mươi năm qua nó cố gắng tích góp giờ trở nên vô nghĩa, chẳng giúp ích được gì cho nó cả. Nó có thể định nghĩa tình trạng của nó bây giờ như thế nào đây? Sốc văn hóa? Ôi cho xin đi, trên Trái Đất làm gì có cái loại văn hóa thế này để mà làm cho nó sốc chớ. Cả đời nó chưa bao giờ cảm thấy bất lực  thế này. Lí trí mách bảo nó chỗ này không an toàn, nó lao vội ra cửa, nhưng cửa đã bị khóa, mở mãi không được. Nó định bụng trèo xuống từ ban công vừa bước ra tới nơi nó đã hoảng hồn. Tòa nhà thì cao vút còn vách tường thì thẳng tắp không chỗ bấu víu. Nó ngộ ra một điều: nó đang bị giam lỏng. Không cam tâm, nó gào thét, đập cửa nhưng chả ai quan tâm đến nó cả. Nó đập phá đồ đạc, xé màn gối,... cũng chẳng ai thèm để ý. Căn phòng trở nên hỗn loạn thì nó cũng mệt đứ đừ, nó ngồi bệt bên cạnh giường và bắt đầu khóc. Tất cả những uy nghiêm, cứng cỏi nó xây dựng cho mình bao nhiêu năm qua giờ sụp đổ. Nó nhận ra rằng nó yếu đuối hơn nó tưởng. Nó nhớ nhà, nhớ ba má , nhớ ba đứa em nghịch ngợm của nó, nhớ cả tên Dạ Thu ngốc nghếch nữa. Nó cứ khóc như thế cho đến khi lăn ra ngủ vì mệt.


Ở bên kia bầu trời, Dạ Thu đang hí hửng chơi đùa. Chẳng hiểu vì sao hôm nay nó cảm thấy trống trải lắm, như thiếu vắng điều gì quen thuộc. Nghĩ mãi chẳng ra, nó thôi không để tâm nữa, lại chơi đùa cùng chúng bạn.


--------------------------------------------------------------------------------
Chap 3: AFTER SHOCK





4 nhận xét:

  1. hehe, chưa thấy dấu hiệu j của cộng cộng hết vậy, chỉ chờ có vậy thâu mà làm thất zọng quá xá.
    yêu cầu vẽ hình con Linh tinh Thần Điểu j đó treo lên, tưởng tượng hổng có nẩu

    Trả lờiXóa
  2. =)) kaka tưởng tượng đi bà Già. Đòi hỏi. Truyện mới có chap 2 mà đòi cộng cộng. Nam nữ chẳng lẽ mới gặp nhau là bay vào cắn xé

    Trả lờiXóa
  3. Lâu rồi mới thấy chăm chỉ viết lách lại. Sao tự nhiên chăm dữ vậy? Làm ngộ thấy lạ quá hén. Mà đúng gòi mắm thúi, vẽ con linh đỉu ra đi, tưởng tưởng toàn ra chim cánh cụ thôi nè. Thích con trim rồi, cá tính i như bà đó đồ... mắm thúi

    kí ten: Đại đại đại đại tỉ Long rùi =================================

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai cũng đòi vẽ ra hết vậy... TT.TT Rảnh thì em sẽ vẽ... Lười lắm. Hì hì.
      Bà còn ác hơn. con chim ng ta kiu con trim, nó bay ra nó chửi h

      Xóa